Một đêm mưa gió bão bùng, một người phụ nữ mang thai khi đi ngang qua một cây cầu bị trượt chân và té xuống vực núi. Trong đêm bão đó, người mẹ chuyển dạ và sinh con ngay dưới khe suối lạnh lẽo. Cô bắt đầu cời những lớp áo trên người mình, từng lớp từng lớp một. Cho đến chiếc áo cuối cùng, đáng ra cô nên giữ lại cho mình trong thời tiết lạnh đó nhưng không cô cởi nốt chiếc áo còn lại trên người và đắp cho đứa con mới chào đời của mình. Sau đó cô đi kiếm một chiếc bao và chùm lên hai mẹ con với hi vọng ai đó sẽ cứu giúp họ.

 Sáng hôm sau, may thay có một người phụ nữ khi lái xe qua chiếc cầu này đột nhiên xe tắt máy. Khi cô bước xuống xe, cô bỗng nghe thấy tiếng khóc yếu ớt vọng từ dưới khe suối. Cô vội vàng men theo con suối và xuống đến nơi có tiếng khóc. Thứ cô nhìn thấy đó là hình tượng rất xúc động, người mẹ ôm đứa con mới sinh trong lòng dùng những hơi ấm cuối cùng để chở che cho con. Cô bế đứa bé lên và khóc vì người mẹ đã trút hơi thở cuối cùng vì kiệt sức. Sau đó cô nhận đứa trẻ làm con và nuôi dạy cậu bé nên người.

Bà hay kể cho cậu nghe về câu chuyện người mẹ ruột của cậu và cái chết của mẹ cậu. Càng lớn cậu lại càng nhớ mẹ ruột của mình nhiều hơn. Cho đến một ngày, cũng vào mùa đông giá lạnh cậu nói với người mẹ nuôi của mình “mẹ hãy đưa con đến nơi mà mẹ ruột con đã ôm con được không?”. Bà đưa cậu đến khe suối mà cách đây hai mươi mấy năm bà đã nhìn thấy cậu. Còn cách vài chục bước chân, bà đứng lại còn cậu chạy đến bên mộ mẹ ruột và cởi từng lớp áo của mình, từng lớp từng lớp một cho đến lớp áo cuối cùng cậu cũng không giữ lại cho mình. Cậu vừa đắp lên mộ mẹ vừa khóc”mẹ ơi! Ngày đó chắc mẹ lạnh lắm phải không mẹ” Tiếng khóc như xé lòng, khiến người mẹ nuôi cũng không kiềm được mà khóc theo. Bà đến bên cậu, choàng cho cậu một lớp áo vì sợ cậu bị nhiễm lạnh. Cậu nhẹ nhàng ôm bà và nói: “Con cảm ơn mẹ người đã chịu bao khổ cực nuôi con thành người và cũng cảm ơn người mẹ đã hi sinh cả mạng sống để che chở cho con”….
Bài họcLòng biết ơn không chỉ là biết ơn cha mẹ những người sinh ra và nuôi ta khôn lớn. Cũng không phải chỉ là biết ơn những người luôn giúp đỡ khi ta gặp khó khăn hay thất bại trong cuộc sống. Mà còn là biết ơn những người đẩy mình vào khó khăn để bản thân có thể nhận ra mình sai ở đâu và nên đứng lên từ đâu. Giúp bản thân chúng ta có thêm nhiều bà học kinh nghiệm trong cuộc sống. Từ đó chúng ta trở nên trưởng thành hơn không chỉ trong sự nuôi dạy, dưỡng dục của cha mẹ mà chính từ những bài học vấp ngã từ cuộc đời.