Tom sinh ra với bàn chân phải thiếu mất một nửa và chỗ lẽ ra là bàn chân để trụ thì chỉ có một mẩu xương nhỏ. Khi còn bé, cậu luôn ao ước được chơi thể thao như bao cậu bé cùng trang lứa. Thế nên bố mẹ cậu đã quyết định đặt làm cho cậu chiếc chân giả bằng gỗ, và bên ngoài bàn chân gỗ là một chiếc giày thể thao cũng được đặt làm riêng. Ngày này qua ngày khác, Tom kiên trì tập chơi bóng với chiếc chân gỗ của mình dù mỗi lần va đập vào bóng khiến cậu đau buốt. Rồi một ngày, cậu cố gắng sút bóng vào khung thành ở khoảnh cách xa hơn, cậu đã thành công.

 

Rồi cuối cùng cậu cũng trở thành một cầu thủ chuyên nghiệp nổi tiếng đến mức câu lạc bộ New Orleans Saints đã tìm đến và mời cậu về thi đấu cho họ. Ngày hôm đó, 66.910 cổ động viên bóng đá trên toàn nước Mỹ hồi hộp chờ đợi từng khoảnh khắc chuyền bóng của các cầu thủ. Khi chuyền cho Tom, không biết có phải vì chân cậu bị đau hay không mà cậu đã để đánh mất bóng của đồng đội, mồ hôi túa ra, mặt trắng bệch. Một tiếng hò reo tên cậu, rồi hai tiếng, cứ như vậy, cả khán đài hò vang tên cậu.

Tom dù rất đau vì chiếc chân đột ngột phát bệnh, thế nhưng dường như sự hò reo ấy mang lại cho cậu một sức mạnh chưa từng có.

Lúc này tất cả đồng loạt reo hò khi Tom Dempsey, chỉ trong hai giây cuối cùng của trận đấu và với chiếc chân giả của mình, đã ghi bàn thắng từ cự li 57,5 mét! Đó là bàn thắng được ghi từ khoảng cách xa nhất trong lịch sử thi đấu bóng đá chuyên nghiệp. Bàn thắng này đã giúp câu lạc bộ Saints giành chiến thắng 19 – 17 trước câu lạc bộ Detroit Lions.

Chúng tôi bị đánh bại bởi một phép màu”, huấn luyện viên Joseph Schmidt của câu lạc bộ Detroit đã nói như vậy. Và đối với nhiều người khác cũng cùng suy nghĩ!

Bài học: Trong bất kì lĩnh vực nào, bạn cần rèn luyện mọi lúc mọi nơi. Thành công sẽ đến với những ai biết nuôi dưỡng ước mơ cháy bỏng, kiên trì với những mục tiêu lớn lao.